An lo âu dõi theo ánh đèn vàng rực ngoài phố. Hôm nay, cô phải làm việc tăng ca. Mới đây, một công ty khá nổi tiếng trong thành phố đã đặt hàng số lượng lớn những món quà thủ công từ xưởng dành cho người khuyết tật để kỷ niệm 10 năm thành lập.
An được phân công vào nhóm làm đèn trang trí, một trong những hạng mục quan trọng nhất của đơn hàng lần này. An lặng lẽ cắm cúi vào công việc, đôi chân khéo léo vuốt từng sợi dây, chỉnh sửa từng bóng đèn cho đến khi hoàn toàn vừa ý. Những chiếc đèn trang trí dần hình thành, lung linh dưới ánh đèn yếu ớt của xưởng, như những ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm đầy ước mơ và hy vọng.
20 năm trước, An từng là một cô bé sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Ngày ấy, sau khi cả nhà đi công viên, họ trở về trên chiếc xe máy cũ mà bố cô vẫn thường lái. Nhưng rồi, tai họa ập đến. Một chiếc ô tô lao vun vút về phía họ, người tài xế say rượu không thể kiểm soát tay lái. Chiếc xe đâm trực diện vào gia đình An, cướp đi sinh mạng của bố mẹ trong tích tắc. Còn cô, bị chiếc xe đè lên, gãy nát cả hai cánh tay. Sau đó, các bác sĩ buộc phải cắt bỏ để giữ lại mạng sống cho An.
Minh họa Võ Văn
Miên man trong dòng ký ức, chẳng mấy chốc đã về đến đầu ngõ. Khi vừa đi ngang qua chiếc cột điện trước cổng, An chợt dừng lại. Có một âm thanh nhỏ, khẽ khàng vang lên từ một chiếc giỏ đặt khuất sau cột đèn. An nghĩ có lẽ đó lại là một trong những chú mèo hoang thường lang thang quanh khu phố. Nhưng không phải là mèo, mà là một đứa bé. Một đứa trẻ kháu khỉnh, đôi mắt trong veo và khuôn mặt tròn trĩnh đang nhìn cô với vẻ ngơ ngác. Ngay bên cạnh đứa trẻ, một bức thư được đặt cẩn thận. Tay run run mở lá thư, An đọc những dòng chữ viết vội vàng: "Xin mọi người hãy nuôi nấng cháu. Tôi là một người mẹ đáng chết!". Tim An thắt lại.
Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, như những giọt nước mắt của bầu trời. Cô nhìn đứa bé trước mặt, cảm thấy đây là sự gặp gỡ mà dường như đã được định sẵn từ lâu. Cô cúi xuống, đôi tay đã từng lành lặn, giờ đây chỉ còn lại những đoạn cánh tay ngắn ngủi sau vụ tai nạn kinh hoàng ấy, chật vật điều chỉnh để nâng đứa bé lên bằng phần cánh tay của mình. Mưa rơi nặng hạt hơn, từng giọt nước lạnh buốt thấm vào vai áo của An. Cảm giác bất lực thoáng lướt qua sau nhiều lần cố gắng, rồi đứa bé cũng nằm gọn trong lòng cô, nhỏ bé và yếu đuối, nhưng bình yên một cách kỳ lạ.
Thật may mắn làm sao, trong xóm trọ của An có một gia đình mới sinh em bé. An gõ cửa trong tiếng mưa lộp độp. Cửa mở ra, cô vội vàng giải thích:
- Cháu bé bị bỏ rơi ngoài đường, em có thể xin một ít sữa bột cho cháu được không?
Người phụ nữ hàng xóm không hỏi thêm nhiều, gật đầu và nhanh chóng lấy cho cô một thìa sữa bột cùng bình nước ấm. Cô trở về nhà trọ, cẩn thận pha sữa trong chiếc bình nhỏ. Dù đôi tay không hoàn hảo, An vẫn khéo léo dùng phần cánh tay của mình để giữ bình và đưa thìa sữa đến miệng đứa trẻ.
An cầm điện thoại lên, ngập ngừng bấm số gọi cho tổ trưởng Bắc. Giọng cô run run khi kể lại câu chuyện. Sau một hồi lâu, giọng nói trầm ấm của Bắc vang lên, dịu dàng hơn thường ngày:
- Cạnh phòng sản xuất có một phòng trống tôi hay nằm nghỉ, An cứ đưa cháu đến đó. Cô có thể ngồi làm ở đó, vừa có chị em trong xưởng giúp đỡ nếu cần.
Hôm sau, An bước vào xưởng với tâm trạng hồi hộp. Khi cô vừa xuất hiện, những ánh mắt thân thiện đã hướng về phía cô và đứa trẻ. Các công nhân trong xưởng đều đã biết chuyện. Người thì bận rộn tặng quà, người thì đùa giỡn với đứa bé, tạo nên một bầu không khí vui vẻ mà An chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Cô đứng giữa xưởng, mắt rưng rưng nhìn từng nụ cười, từng cử chỉ ân cần dành cho đứa trẻ.
Sau một tuần miệt mài lao động, cả xưởng đã hoàn thành xuất sắc đơn hàng lớn nhất trong năm với những món đồ thủ công tinh xảo. Khi tổ trưởng Bắc hân hoan thông báo rằng xưởng nhận được sự khen ngợi từ phía công ty vì chất lượng hàng vượt trội và độc đáo, niềm vui như vỡ òa. Cảm xúc dâng trào không chỉ vì thành quả của bao nhiêu công sức mà còn bởi sự hiện diện của một vị khách đặc biệt- cậu bé mà mọi người yêu thương gọi là "thiên thần nhỏ". Với An, cậu như thể một món quà trời ban tặng, mang đến cho cô sự ấm áp và niềm vui mà cô tưởng như không bao giờ có được.
Trong buổi giải lao, khi mọi người còn đang hân hoan trò chuyện về thành quả vừa đạt được, tổ trưởng Bắc lặng lẽ gọi An vào phòng trao đổi về việc phải báo cáo với công an thành phố sự việc của cháu bé:
- An à... Cô còn có cả một tương lai dài phía trước. Tôi không muốn cô vì sự gắn bó nhất thời này mà quên đi những cơ hội khác.
An khẽ cúi đầu, lòng nặng trĩu.
Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng lá cây xào xạc. An lặng lẽ ngồi bên khung cửa, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía bầu trời đêm. Những đám mây trôi lững lờ như những nỗi niềm đang xoáy trong lòng cô. Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi An giao đứa bé cho công an thành phố. Cô không thể quên khoảnh khắc hôm ấy, khi nữ cán bộ nhẹ nhàng bế đứa bé ra khỏi chiếc địu nhỏ cô luôn mang trên lưng. Cậu bé, như linh tính được điều gì, đột nhiên bật khóc nức nở, đôi tay bé xíu cố với theo An, tìm lại cảm giác ấm áp quen thuộc. Cố kìm nén những giọt nước mắt, An trình bày với cán bộ về câu chuyện của cậu bé rồi vội vã quay đi, cố giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Hai ngày trôi qua, ngôi nhà của An giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống trải lạ thường. Không còn tiếng cười khúc khích của cậu bé vang lên trong những buổi sáng sớm, không còn những cái ôm chặt đầy yêu thương đến ấm lòng. Đêm dần về khuya, bất giác có tiếng chuông điện thoại reo lên. An nhìn màn hình, nhận ra đó là Bình, nữ cán bộ công an hôm trước. Vừa bắt máy, chưa kịp mở lời, giọng Bình đã vang lên đầy gấp gáp:
- Chị An, hiện tại chúng tôi đang tiến hành điều tra nhưng vẫn chưa có manh mối gì về người thân của cháu bé. Cháu bé rất nhớ chị. Khóc suốt và bỏ ăn. Chúng tôi đã cố gắng dỗ dành nhưng tình hình vẫn không cải thiện. Ngày mai, chị có thể qua thăm cháu được không?
Khi thấy Bình bước ra, An vội vã chạy đến. Cậu bé với đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khi nhìn thấy An, đôi mắt ấy sáng bừng lên, giơ đôi tay bé nhỏ về phía An. Bình giúp An nhẹ nhàng đặt cậu bé vào chiếc địu quen thuộc, rồi ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm ngâm nhưng vẫn mang theo sự quan tâm chân thành:
- Hiện tại, vẫn chưa có gia đình phù hợp nào nhận nuôi cháu. Nếu về ở với chị, sẽ có rất nhiều khó khăn đấy. Chị có sẵn sàng không? Thú thật, chúng tôi đều rất thương cho hoàn cảnh của chị và cháu bé.
Trước khi An kịp trả lời, một giọng nói khác bỗng cất lên từ phía sau:
- Đâu chỉ có cô ấy. Chúng tôi cũng là cha, là mẹ của đứa bé mà.
An ngạc nhiên ngẩng lên. Không biết từ lúc nào, các công nhân của xưởng thủ công đã đến, đứng thành một vòng tròn phía sau cô. Tổ trưởng Bắc lên tiếng:
- Chúng tôi sẽ cùng nhau phụ An nuôi dạy đứa bé nên người. Cán bộ cứ yên tâm ạ!
An lặng lẽ nhìn quanh, đôi mắt ngấn lệ. Cô chợt nhận ra rằng mình chưa bao giờ cô đơn. Những người thợ khuyết tật, dù thiếu đi một phần cơ thể, nhưng lại có những trái tim đầy nhiệt huyết và lòng nhân hậu. Cùng cậu bé, họ là những mảnh ghép tưởng chừng không hoàn hảo nhưng lại hoàn chỉnh đến kỳ lạ khi ghép lại với nhau.
Bước ra khỏi cổng, An cảm thấy ánh nắng cuối ngày dịu dàng hơn bao giờ hết. Không gian ngoài kia như đang đón chào thiên thần nhỏ, mở ra một con đường mới, một hành trình mới với đầy những yêu thương và sẻ chia. Họ cùng nhau bước đi, để lại phía sau những bóng cây đổ dài dưới nắng chiều, mang theo cả những hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, như những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn.
Tổng hợp nhiều nguồn
Hoa hậu Quốc gia Việt Nam Nguyễn Ngọc Kiều Duy chia sẻ hành trình từ cô sinh viên tự ti về cân nặng đến khi đăng quang, với sự ủng hộ của gia đình cùng kinh nghiệm tích l...
Nguyễn Huỳnh Hải Lam - Á hậu Đồng bằng sông Cửu Long 2024 trải qua tuổi thơ thiếu vắng tình cảm cha. Cô mong danh hiệu giúp mình phát triển, có thu nhập ổn định lo cho mẹ...
Câu danh ngôn này thể hiện quan điểm mạnh mẽ này về sức mạnh của quyết tâm. Nó không chỉ là lời khích lệ mà còn là một bài học sâu sắc về tầm quan trọng của ý chí và nghị...
Cặp đôi trẻ chuẩn bị thành hôn nên rủ nhau đi chụp ảnh cưới.
Á hậu Bùi Khánh Linh chính thức xác nhận dừng mối quan hệ tình cảm với Cheon Minuk sau chương trình "Đảo thiên đường" vì những tổn thương không thể chia sẻ.
Tèo than thở với cậu bạn đồng nghiệp mới quen:
Đoàng! Tiếng sấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Những tia chớp lóe lên sắc bén, khiến cả bầu trời dường như bị xé toang từng mảnh. Không khí đặc quánh mùi đất ẩm ướt...
Ở tuổi 16, Suti - con gái thứ hai của cựu siêu mẫu Thúy Hạnh và Minh Khang - được nhận xét xinh như hoa hậu.